Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

,

Trọn vẹn chữ “Tình”

Share
Gặp những người phụ nữ trong trung tâm giáo dục lao động số 2 Yên Bài, Hà Nội. Tưởng như tình yêu trong họ đã bị tắt ngấm. Thế nhưng, ngọn lửa tình yêu ấy vẫn âm ỉ trong lòng, và thổi bùng lên khi người đàn ông của đời họ tìm đến. 45 phút gặp gỡ đã cho họ những phút thăng hoa trong hạnh phúc, nước mắt và tình yêu.
 
Trọn vẹn chữ “Tình”
“Cô Điệp, ra có người thân gặp”, anh Du - nhân viên bảo vệ hô. Giật mình mất vài giây, bồn chồn lo lắng, Điệp hỏi: “Thưa thầy, là ai vậy?”. Tôi không biết! - cán bộ Du nói. Câu trả lời của cán bộ càng làm cho Điệp sốt sắng hơn. Cô tự hỏi không biết là ai nhỉ? Nhưng rồi cũng chỉ dám hỏi: “Đàn ông hay đàn bà, thưa thầy?”. “Đàn ông. Ra đi, rồi sẽ biết là ai”. “Chắc là anh trai rồi. Hôm trước gọi điện cho mình hứa là sẽ lên thăm”. 

Mô tả ảnh.
Cô đang bước trên con đường hoàn lương (Ảnh minh họa: Doctruyen.vn)
Điệp nghĩ thầm trong bụng. Trong lòng cô hoan hỉ lắm. Ngày trước có anh trai là thương yêu cô nhất. Dù cô có làm sai chuyện gì nhưng anh trai luôn là người động viên, tha thứ cho cô. Điệp chạy một mạch về phòng, không quên vơ vội tờ giấy cô vẫn để đầu giường. Không phải dành cho anh trai cô mà để gửi cho một người cô đã “bặt vô âm tín” mấy năm nay. Chỉ vì canh cánh nỗi lòng ấy mà cô luôn cảm thấy đã mắc nợ người ấy quá nhiều. Rồi Điệp tung tăng bước đi. Vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ bài hát quen thuộc, hai tay nắm chặt lấy nhau. Cảm giác như cô đang dồn toàn bộ sức lực vào đôi bàn tay ấy. Dáng đi tất tưởi như đứa trẻ sắp được đón mẹ đi chợ về. Làm sao mà không hoan hỉ được chứ? Làm sao mà không mừng vui cho được?

Đến cửa phòng, Điệp đứng lặng một hồi. Hít một hơi thật dài. Cô bẻ từng đốt ngón tay. Lúc này, một bàn tay xù xì của cô đã nắm chặt tay nắm cửa. Chỉ cần mở nhẹ một chút là có thể mở toang cánh cửa. Nhưng sao cô cảm thấy cái cửa này khó ưa quá. Mở mãi mà chẳng thấy nó nhúc nhích gì. Lấy cả tay kìa dồn sức vào tay nắm cửa. Nó kêu két một tiếng. Cuối cùng nó cũng chịu để cô vào gặp anh trai mình.
Cô từ từ tiến vào phòng. Nhưng kìa, thoáng thấy một bóng người quen quen. Phải nhìn thật kĩ, cô mới nhận ra người đàn ông đó. Điệp tự hỏi: “Sao ông ta lại ở đây?. Có người quen ở đây ư? Vậy anh trai mình đang ngồi chỗ nào? Bây giờ làm sao ra gặp anh đây?”. Vừa băn khoăn, Điệp từ từ lùi những bước chân mình về phía cánh cửa ban nãy đã “hành hạ” cô. Chỉ chực ra khỏi phòng là sẽ thoát được cái nhìn đó. Điệp chạy trong vô thức, chỉ muốn tránh xa, càng xa càng tốt người đàn ông kia. Thật là trớ trêu.

“Điệp, dừng lại. Quay lại phòng thăm” - tiếng cán bộ Du gọi. Biết không thể chạy được nữa, cô quay lại như một con mèo tiu ngỉu. Lững thững quay trở lại phòng thăm. Lần này, cánh cửa lại mở dễ đến kì lạ. “Sao nó không hỏng quách đi cho xong? Lúc không cần thì lại thế này đây?”. Điệp oán trách sao cánh cửa vô tâm. Ngồi phịch một cái xuống dải ghế dài bên trong, qua lớp kính chắn nhưng cô vẫn nhìn rõ mồn một khuôn mặt ấy. Ngồi gần thế này, càng thấy rõ hơn. Điệp hà hơi thật mạnh vào tấm kính chắn, để người đàn ông ấy đừng có thấy khuôn mặt em lúc này ra sao.

Lặng thinh từ lúc bước vào, người đàn ông lên tiếng: “Con ra ngoài kia lấy cho bố cái áo trong ba lô đi”. Đứa con kêu thé lên: “Không, con không đi. Con muốn ở đây nói chuyện với mẹ cơ”. Ông bố đành an ủi con: “Đi đi con. Con ngoan thì mẹ mới nói chuyện chứ”. Nghe bố nói vậy, đứa bé chạy vụt đi liền. Lúc này chỉ còn lại một người đàn ông và một người đàn bà ngồi đối diện với nhau. Một khoảng không im lặng bao trùm lên hai con người nhỏ bé này. Sột soạt móc tờ giấy trong túi áo ra, Điệp nói: “Đây là đơn li hôn em đã ký”. Hóa ra người đàn ông đang ngồi đối diện với em đây chính là người chồng của em. Còn đứa bé kia là đứa con chị rứt ruột đẻ ra.

Chỉ nói vội một câu, Điệp toan đứng dậy. Anh chồng lên tiếng: “Anh muốn nói chuyện với em. Em ngồi yên đó đi”. Chồng cô thống thiết kể lại những ngày tháng đã qua với bao cay đắng tủi hờn. Ngày ấy, anh đã bỏ cả vợ con mình để chạy theo cô, chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Và tình yêu ấy đã cho anh một sinh linh rất đáng yêu, cho anh sức mạnh để anh xây dựng lại tất cả. Hạnh phúc như một mớ bòng bong. Càng nắm chặt, càng thấy rối rắm. Lúc hạnh phúc đang mặn nồng thì Điệp lại bỏ hai bố con ra đi.

“Sao ngày đó em lại ra đi” - câu hỏi của anh xoáy sâu vào tâm can của Điệp. Cô chẳng muốn thanh minh hay giải thích cho hành động dại dột của mình, chỉ cúi gằm mặt. “Em có lỗi, đừng tha lỗi cho em. Hãy kí vào đơn, rồi anh hãy tìm cho mình hạnh phúc mới đi”. Làm sao mà tìm cho nổi nếu không biết được lí do vì sao bỏ anh khi đang còn nồng nàn? Làm sao tìm được nếu như trong lòng vẫn canh cánh một mối lo về cô, về đứa con, về tình yêu mà anh dành cho cô?. 

Cuộc trò chuyện cứ bị ngắt quãng, đứt đoạn. Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng thở dài, tiếng ghế kẽo kẹt vì gỗ bị mối ăn. Cầm tờ đơn vợ đưa trong tay mà lòng buồn não ruột. Nhìn những nét chữ thân quen ngày nào, anh không thể cầm nổi mình. Hai tay vò vò tờ giấy, rồi xé phăng nó thành đôi. Vai anh gồng lên, như đang gánh sức nặng ngàn cân, anh nói: “Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không hiểu mục đích anh đến đây ư? Nếu không còn yêu thì việc gì anh phải mất công tìm kiếm em, thậm chí trong vô vọng. Không yêu thì sao phải lặn lội từ xa đến tận đây? Không yêu thì sao còn gặp em làm chi?. Không yêu thì sẽ không như thế này? Tại sao em luôn lẩn tránh anh khi em biết rõ ràng tình yêu của anh dành cho em?... Dù thế nào thì anh và con vẫn luôn đợi con ở ngoài”.

Cô vào đây vì tội bán dâm. Nhưng chồng cô, anh không hề để ý hay trách móc gì. Từng lời an ủi, động viên như cứa vào da vào thịt cô. Thà cô bị đánh đập còn hơn phải nghe những lời đầy yêu thương thốt ra từ người chồng mà cô đã phụ bạc. Cô khóc vì bản thân mình dại dột, vì tình yêu của chồng vẫn dành cho cô hơn cả ngày xưa. Cô chỉ biết nói: “Tại sao vì em mà phải như vậy? Em đâu đáng để anh phải như vậy?”. Cả hai vợ chồng cùng nhìn nhau rồi nức nở qua lỗ kính be bé. Một ánh mắt cũng đủ trao nhau bao niềm tin, bao tình yêu rồi. Giờ đây, chỉ còn lại khoảnh khắc của hai kẻ đã từng yêu nhau, nay lại tìm thấy nhau. Hạnh phúc đắng cay giờ lại trọn vẹn cả rồi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét