Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

,

Alone...Cô đơn...!

Share
Vẫn kiêu hãnh ngẩng đầu kiêu ngạo
Vẫn cúi đầu tự nhủ phải cố lên...!
Trên trời cao tôi là vì sao lẻ
Dưới mặt đất tôi là kẻ cô đơn...
Nỗi buồn ơi nếu mày là vật chất
Thì ta là kẻ giàu nhất thế gian

Nhiều khi cô đơn còn hơn cả nỗi đau...!


Người ta sống thấy cô đơn nhất là khi nào?

Sự cô đơn có đồng nghĩa với hai chữ "một mình"?

Sự cô đơn có phải được tạo nên bởi sự cô lập về không gian, sự vô cùng của thời gian? Sẽ có những người cảm thấy như thế. Nhưng suy cho cùng, sự cô đơn của đời người có lẽ không giản đơn là khi quay nhìn xung quanh vắng tiếng cười, hay khi mở mắt thấy chỉ có mình đối diện với mình. Hay ít nhất là sự cảm nhận của chính bản thân tôi về sự cô đơn không chỉ có thế. Nó là một cảm giác đơn độc hơn thế rất nhiều lần.

Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, đôi khi tôi thoáng thấy sự cô đơn bay qua và chạm khẽ vào mình. Cái chạm rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến tôi rùng mình và để lại một vết dấu lạnh lẽo trong tâm hồn thơ trẻ. Cho đến sau này, khi chạm mặt với cuộc sống, với tình yêu, với những vấp ngã, sự cô đơn càng không còn là một cái chạm nhẹ nữa, mà nhiều khi là những vết khứa buốt nhói, những ngày đông u ám kéo dài. Và tôi cảm thấy những lúc tôi cô đơn không phải là những khi tôi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi tôi ở giữa cuộc vui mà thấy lòng mình u uẩn, giữa tiếng cười mà trong lòng mưa rơi, giữa bạn bè mà tôi không cười nói, giữa yêu thương mà thấy dửng dưng. Và cảm giác tột cùng cô đơn nhất chính là khi tôi thấy tôi ở đó mà không phải ở đó, tôi ngồi bên một người mà không phải một người. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ được với tôi. Khi tôi không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Cảm giác cô đơn đó sâu đến đáy của những cái rùng mình...

Tôi thường nhìn sâu vào mắt một người nào đó tôi quan tâm để biết họ có thực sự cảm thấy hiện tại không. Bởi có những miệng cười, những câu chuyện vui mà mắt người nói lạc vào đâu đó xa xăm không chịu nổi. Những cơn mưa tuôn trong lòng nhiều khi khiến người ta không vượt qua được nỗi cô đơn của mình. Tôi hiểu, và tôi cố gắng chia sẻ với họ.

Người ta khó mà chịu được sự cô đơn, thường lao vào đám đông để thấy mình không lẻ, thường cười nói đến tận cùng vẻ hân hoan để thấy mình không buồn tủi. Nhưng nhiều khi, ngay giữa đám đông và tiếng cười ấy người ta mới thấm sự cô đơn dâng đến tột cùng. Tôi sợ, rất sợ cảm giác bỗng dưng giữa cuộc vui thấy mình như trôi tuột đi vào một vùng nào đó xa lắc, giữa quen thuộc nói cười thấy mình như đi lạc, thấy lạ xa. Lúc đó, chỉ muốn mình tan biến đi. Mới biết, đâu chỉ khi một mình mới thấy mình đơn độc. Đơn độc nhất là khi thấy tâm hồn mình chẳng neo, chẳng thuộc về đâu, về ai...

Nhưng đi qua những lúc cô đơn, tôi đã học được cách sống thật với bản thân mình. Học cách không tự nhủ mình đây là tình yêu, đây là hạnh phúc. Bạn không thể yêu ai đó mà khi bên họ thấy cô đơn, đó là người hoặc bạn không yêu hoặc không thuộc về bạn. Tôi có những người bên tôi hàng năm trời, tôi có thể, hoặc thậm chí nên gật đầu trước sự nhẫn nại và tình yêu vô bờ bến người dành cho tôi, để dựa mái đầu yếu mềm lên vai người mà sống đời yên ổn, Nhưng tôi không làm thế, không thể làm thế, dẫu có những lúc cô đơn tôi cũng nhiều lần muốn tặc lưỡi, nhắm mắt. Đơn giản bởi vì khi bên họ, tôi vẫn thấy mình cô đơn quá đỗi. Tâm hồn tôi chưa được sẻ chia. Biết làm sao, trái tim và tâm hồn có lý lẽ riêng của nó. Tôi là người cực đoan nên tôi vẫn hay lắng nghe trái tim mình.

Tôi mong trong cuộc đời, những người tôi yêu thương không ai phải chịu đựng nỗi cô đơn.

Tôi mong bạn tìm thấy người tri kỷ có thể sẻ chia tâm hồn bạn.

Bởi vì, nỗi cô đơn, nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau...( st )


Thơ viết ở biển
                             Phương Thảo
 
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím.
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em.





Một ngày
                Hoàng Liễn
Một ngày có bao nhiêu giây
Bấy nhiêu nỗi nhớ đong đầy lòng anh
Cành dương xanh, lá dương xanh
Anh tìm em đã vòng quanh một ngày
Một ngày chưa được cầm tay
Thẫn thờ lạc bước, hao gày cô đơn
Tình yêu sâu kín nỗi buồn
Biển dẫu lặng vẫn bồn chồn chân mây
Hải âu bay, hải âu bay
Đôi cánh sáng khép một ngày hoàng hôn
Anh như chiếc lá không hồn
Nhìn hàng dương thấy tóc sương cuối mùa.
  (tmd-st)

7 nhận xét:

  1. blog của bạn đẹp quá, bài viết hay lắm. Đúng là cô đơn thật khổ, bởi vì đôi lúc nhớ ai đó mà cũng chẳng biết nhớ ai, muốn nói thật nhiều nhưng chẳng biết nói cùng ai, thôi thì nhìn lại vẫn có hai đấy chứ, ta và bóng ta, vì đôi khi muốn chạy trốn đi cái một mình đó nhưng luôn là sự tiếc nuối nên vẫn cứ một mình thôi...

    Trả lờiXóa
  2. "Đúng là cô đơn thật khổ, bởi vì đôi lúc nhớ ai đó mà cũng chẳng biết nhớ ai, muốn nói thật nhiều nhưng chẳng biết nói cùng ai, thôi thì nhìn lại vẫn có hai đấy chứ, ta và bóng ta.."
    Cam on ban vi nhung dong chia se that y nghia, doi khi chi con ta va bong cua minh thi khi do minh se tran trong hon nhung giay phut duoc ben canh nhung nguoi ma minh yeu thuong..!

    Trả lờiXóa
  3. "Đúng là cô đơn thật khổ, bởi vì đôi lúc nhớ ai đó mà cũng chẳng biết nhớ ai, muốn nói thật nhiều nhưng chẳng biết nói cùng ai, thôi thì nhìn lại vẫn có hai đấy chứ, ta và bóng ta.."
    Cam on ban vi nhung dong chia se that y nghia, doi khi chi con ta va bong cua minh thi khi do minh se tran trong hon nhung giay phut duoc ben canh nhung nguoi ma minh yeu thuong..!

    Trả lờiXóa
  4. t cung giống c. k ngờ trên đời lại có người có tâm trạng giống t đến vậy.

    Trả lờiXóa
  5. @C..: trong cuộc sống đôi khi chúng ta lại bắt gặp những tình huống giống nhau, những con người và hoàn cảnh giống nhau, như thế có lẽ cũng an ủi phần nào vì mình vẫn còn có những người giống như mình, có thể chia sẻ và đồng cảm.
    Có lẽ chúng ta không biết nhau, nhưng dù sao đã gặp nhau trên blog này cũng là duyên gặp gỡ rồi phải không bạn, mình hy vọng và cầu chúc cho bạn sớm vượt qua nỗi cô đơn này, cuộc sống sẽ đầy ắp tình yêu thương của những người mà bạn yêu mến và sẽ tìm được một nơi nào đó để có thể tựa vai vào nhau để cùng nhau vượt qua đêm đông lạnh giá của nỗi cô đơn.
    All the best to you ..! :)

    Trả lờiXóa
  6. Vẫn kiêu hãnh ngẩng đầu kiêu ngạo
    Vẫn cúi đầu tự nhủ phải cố lên...!
    Trên trời cao tôi là vì sao lẻ
    Dưới mặt đất tôi là kẻ cô đơn...
    Nỗi buồn ơi nếu mày là vật chất
    Thì ta là kẻ giàu nhất thế gian

    Trả lờiXóa
  7. có lẽ giữa cái thành phố tấp nập này, cuộc sống quá xô bồ và hỗn loạn, em tự đi tìm cho chính em một khoảng trống...đủ để giam mình vào đấy và nhìn đời ngày qua ngày trôi qua. cũng ko biết từ bao giờ và từ lúc nào, em tạo vỏ bọc cho chính mình...chỉ là không muốn người khác nhìn thấy con người thật của mình, có lẽ vì nó yếu đuối hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều. em tìm thấy 1 phần chính mình trong bài viết này, một cô gái chưa đầy 20 nhưng suy nghĩ có lẽ không giới hạn ở tuổi tác. em đã tự hỏi có lẽ nào mình là 1 con người quá khó hiểu chăng? tại sao hàng ngàn người trên cái thế giới này ko có 1 ai hiểu đc mình hết. 1 ngày nào đó em sẽ thoát khỏi cảm giác này....nhưng ngày ấy là khi nào??? hiiiii...thanks you very much!

    Trả lờiXóa